Mây của mẹ mới tròn hai tuổi. Nhìn con lớn lên mỗi ngày, mẹ luôn tự hỏi không biết sau này Mây của mẹ sẽ như thế nào? Vui vẻ hoạt bát hay thuộc mẫu người sống nội tâm? Cứng cỏi hay mềm yếu? Nhu mì hay bướng bỉnh?
Những câu hỏi ấy khiến mẹ tò mò quá, khiến từng ngày bên con giống như một món quà. Như gói cốm thơm mở từng lớp lá, như nụ sen hồng chờ bung từng cánh nhỏ mới vỡ òa niềm kiêu hãnh nhụy vàng.
ảnh nguồn Bé Yêu
Mẹ háo hức chờ đợi những ngày mai để được nhìn thấy con trưởng thành theo cách mà con muốn. Mẹ không muốn vẽ sẵn cho con một con đường. Càng không muốn sắp đặt cuộc đời con phải sống như thế này, phải trở thành người như thế kia. Nói đúng hơn, mẹ thấy mình không có quyền can thiệp vào cuộc đời con khi con đã đủ trưởng thành để tự quyết định cuộc sống của mình. Mẹ chỉ hứa sẽ đi cùng con lúc con cần và luôn là bến đỗ bình yên nhất để bất cứ lúc nào con cũng có một nơi để trở về.
Mẹ luôn nghĩ con cái vốn không có quyền được chọn lựa nơi mình sinh ra. Mẹ sinh ra con đó là vì mong muốn của bản thân mẹ. Bởi vậy, mẹ có trách nhiệm nuôi dưỡng con trưởng thành dựa trên sự tôn trọng làm nền tảng. Mẹ sẽ cố gắng để không bắt con mặc chiếc áo mà con không thích, đi đôi giày không vừa vặn với con. Sẽ không ép con phải trở thành học sinh giỏi, phải vào trường điểm, phải sống giống đám đông ngoài kia nếu con không muốn. Con hãy tự khám phá bản thân xem mình thích điều gì, hãy trưởng thành theo cách của riêng con.
Muốn làm nghề gì? Yêu người như thế nào thì hạnh phúc? Sống ở miền đất nào, trong căn nhà nào thì cảm thấy an vui? Có như thế, con mới thật sự hiểu và trân trọng chính bản thân mình. Con mới đủ tự tin để dấn thân và chịu trách nhiệm trước mọi quyết định quan trọng của cuộc đời. Để đến một lúc nào đó, khi mẹ không thể bên con được nữa thì ít nhất con cũng còn cả một cuộc đời đáng để tha thiết sống.
Mẹ không muốn cuộc đời con sau này bị chi phối quá nhiều bởi cơm áo, gạo tiền. Nó sẽ kéo ghì những ước mơ của con. Và biết đâu nó khiến con phải đánh đổi rất nhiều thứ khác. Mẹ sợ nhất quan niệm bố mẹ sinh ra và nuôi dưỡng con cái trưởng thành thì sau này các con phải có trách nhiệm báo hiếu lại cha mẹ mình. Phải ở cùng nhà để tiện bề phụng dưỡng. Hai chữ “trách nhiệm” có đôi khi như đá tảng chất trên lưng mỗi con người. Mẹ lo được cho mình, con hãy yên tâm sống.
Nói như thế không có nghĩa là mẹ nuông chiều theo mọi ý thích của con mà không cần biết đúng sai. Càng không phải mẹ sẽ dung túng để con sống buông tuồng. Mẹ mong con có đủ lòng tự trọng, là kim chỉ nam giúp con đi đúng hướng trên đường xa vạn dặm.
Vì mẹ đặt tên con là Mây nên con cứ bay đến chân trời mà mình mơ ước. Bố mẹ luôn ở đây với cơm nóng, canh ngọt và vòng tay yêu thương chờ con ghé thăm nhà…